Trong thế giới game đầy sôi động, mỗi game thủ đều có một hoặc nhiều thương hiệu game yêu thích, nơi họ tìm thấy niềm vui, những giờ phút giải trí bất tận và những kỷ niệm khó phai. Các series game đình đám thường mang đến những sản phẩm chất lượng, được đầu tư kỹ lưỡng, khẳng định vị thế trong lòng người hâm mộ. Tuy nhiên, đôi khi, chỉ một tựa game tệ hại cũng đủ sức khiến cả một thương hiệu game sụp đổ, chôn vùi bao nhiêu kỳ vọng và công sức gây dựng. Từ những quyết định phát triển sai lầm, thảm họa kỹ thuật cho đến việc lạc lối hoàn toàn so với định hướng ban đầu, nhiều tựa game đã để lại vết sẹo sâu sắc trong lòng người hâm mộ và ngành công nghiệp.
Bài viết này, blogcongnghe.net sẽ cùng bạn điểm lại những tựa game đã hủy hoại cả một thương hiệu game lớn, từ Duke Nukem Forever đến Mass Effect: Andromeda. Đây là những ví dụ điển hình cho thấy mọi thứ có thể đi chệch hướng nhanh chóng như thế nào, và là bài học đắt giá cho các nhà phát triển về tầm quan trọng của việc giữ vững bản sắc, lắng nghe cộng đồng và không ngừng đổi mới một cách có trách nhiệm.
Ảnh tổng hợp các tựa game bị xem là thất bại đắt đỏ nhất trong lịch sử, bao gồm Dead Space 3 và SimCity.
1. Dead Space 3: Sự Trượt Dốc Từ Kinh Dị Sang Hành Động
Series Dead Space từng là một điểm sáng trong thể loại kinh dị sinh tồn, nổi tiếng với bầu không khí căng thẳng, lối chiến đấu độc đáo và thế giới đáng sợ. Hai phần đầu tiên đã chiếm trọn trái tim người hâm mộ game kinh dị bởi sự cô lập, môi trường ghê rợn và những con quái vật gớm ghiếc. Tuy nhiên, Dead Space 3 lại đánh dấu một bước ngoặt khiến thương hiệu này suy tụp. Trong khi hai phần trước phát triển mạnh nhờ yếu tố kinh dị, cảm giác ngột ngạt và hồi hộp, thì Dead Space 3 lại rẽ hướng sang phong cách hành động hơn, khiến nhiều người hâm mộ lâu năm cảm thấy bị “phản bội”. Tựa game này đã đánh đổi những pha hù dọa bằng những vụ nổ lớn và các phân cảnh hành động hoành tráng.
Việc bổ sung chế độ chơi co-op (hợp tác) đã xóa đi cảm giác cô lập, vốn là yếu tố tạo nên sự đáng sợ của các phần trước. Nhưng “cú chốt hạ” thực sự là hệ thống microtransaction (giao dịch nhỏ) được tích hợp trực tiếp vào chiến dịch chơi đơn, cho phép người chơi mua tài nguyên để nâng cấp trang bị thay vì phải tự tìm kiếm. Điều này khiến Dead Space 3 bị đánh giá là tập trung vào kiếm tiền hơn là trải nghiệm gameplay. Mặc dù Dead Space 3 có hệ thống tùy biến vũ khí sâu sắc và chế độ co-op, nhưng những cải tiến này không đủ để bù đắp cho trải nghiệm bị “làm nhạt” đi. Sự thay đổi trong phong cách đã khiến người hâm mộ thất vọng và dẫn đến doanh số kém. Làn sóng phản đối đã góp phần vào việc đóng cửa Visceral Games và đẩy series này vào tình trạng “limbo” (tạm dừng vô thời hạn). Mặc dù bản remake của phần đầu tiên rất thành công, nhưng Dead Space 3 vẫn được coi là khoảnh khắc thương hiệu game Dead Space “chết đi”.
Collage hình ảnh Dead Space 3 thể hiện sự thay đổi từ kinh dị sang hành động, với nhân vật chính Isaac Clarke đối mặt quái vật Necromorph.
2. SimCity (2013): Ra Mắt Thất Bại và Sự Cạnh Tranh Gay Gắt
Series SimCity từ lâu đã là trụ cột của thể loại game xây dựng thành phố, tạo nên một cuộc cách mạng với phiên bản gốc năm 1989. Các tựa game như SimCity 2000 và SimCity 4 đã củng cố danh tiếng của thương hiệu, đặt ra tiêu chuẩn toàn cầu cho một game mô phỏng nên như thế nào. Nhưng rồi SimCity (2013) xuất hiện, một phiên bản reboot mà cuối cùng đã giết chết di sản lừng lẫy của nó. Người hâm mộ ban đầu rất kỳ vọng vào các tính năng mới như chế độ nhiều người chơi và gameplay trên toàn khu vực. Tuy nhiên, thực tế lại xa vời so với mong đợi. Vấn đề nổi cộm nhất là yêu cầu luôn kết nối mạng bị áp đặt lên trò chơi. Khi ra mắt, các máy chủ gặp sự cố khiến người chơi không thể truy cập, và sau khi được khắc phục, tựa game vẫn còn đầy lỗi và chế độ chơi trực tuyến bị hạn chế nghiêm trọng. Mặc dù game đã được vá lỗi sau đó, nhưng thiệt hại đã xảy ra, và hầu hết người chơi đã bỏ game vĩnh viễn.
Nhiều người hâm mộ lâu năm vẫn kiên trì với SimCity 2013 cảm thấy game đã bị “tước bỏ” và thiếu chiều sâu so với các bản tiền nhiệm. Lối chơi khu vực bị hạn chế và khó hiểu, trong khi việc thiếu chế độ chơi ngoại tuyến đã khiến nhiều fan của các bản gốc quay lưng. SimCity (2013) nhanh chóng trở thành một thất bại lớn cho thương hiệu, dẫn đến việc công ty mẹ EA đóng cửa studio chính của Maxis tại Emeryville. EA đã “xếp xó” thương hiệu SimCity trong khi Maxis tiếp tục phát triển The Sims. Giờ đây, bị lu mờ bởi các game xây dựng khác như Cities: Skylines, khả năng EA cho phép phát triển một SimCity mới là rất thấp.
Hình ảnh tổng hợp gameplay SimCity 2013, với các công trình đô thị và giao diện người dùng, minh họa trải nghiệm xây dựng thành phố.
3. F.E.A.R. 3: Quá Nhiều Hành Động, Thiếu Vắng Yếu Tố Kinh Dị
F.E.A.R. đã tạo ra một tác động lớn đến ngành công nghiệp game khi ra mắt vào năm 2005, hù dọa người chơi bằng sự kết hợp giữa chiến đấu căng thẳng và kinh dị rùng rợn. Alma Wade đã trở thành một trong những nhân vật game kinh dị mang tính biểu tượng nhất, và bầu không khí căng thẳng cùng hiệu ứng điện ảnh đã làm cho trò chơi trở thành một điểm nhấn trong thể loại bắn súng kinh dị vào thời điểm đó. Nhưng với sự ra mắt của F.E.A.R. 2, thương hiệu dường như bắt đầu mất đi phong độ, khi nó chuyển hướng nhiều hơn sang cơ chế bắn súng truyền thống, gạt bỏ nhiều yếu tố kinh dị đã làm nên thành công của bản gốc. Rồi đến F.E.A.R. 3, đưa series đi chệch hướng xa hơn nữa.
Tên game được đổi thành F3AR, một chiêu trò marketing phổ biến vào thời điểm đó, nhưng lại bị người hâm mộ ghét bỏ. Sao chép các game bắn súng khác, nó bổ sung chế độ nhiều người chơi nhưng lại không phù hợp. Điều mà người chơi yêu thích ở F.E.A.R. là bầu không khí và những khoảnh khắc đáng sợ, việc thêm chế độ nhiều người chơi hoàn toàn không ăn khớp. Tệ hơn nữa, các yếu tố kinh dị gần như bị loại bỏ hoàn toàn để ủng hộ một trải nghiệm tập trung vào hành động. F.E.A.R. 3 đã không thể mang lại trải nghiệm hành động hay kinh dị đáng nhớ cho người hâm mộ trung thành. Điều từng là một thương hiệu đổi mới giờ đây trở nên khó nhận ra. F.E.A.R. 3 thiếu đi “trái tim” của bản gốc, và đối với nhiều người, nó đánh dấu sự kết thúc của những ngày vinh quang của thương hiệu.
Collage hình ảnh F.E.A.R. 3, cho thấy các cảnh hành động và bắn súng thay vì tập trung vào yếu tố kinh dị đặc trưng của series.
4. Dead Rising 4: Một Tựa Game Quên Đi Nguồn Cội
Dead Rising đã tạo nên một dấu ấn riêng với sự kết hợp độc đáo giữa vũ khí kỳ quặc, bạo lực quá đà và áp lực thời gian khiến mỗi quyết định đều mang tính sống còn. Phần tiếp theo đã xây dựng trên sự hỗn loạn đó, bổ sung đồ họa và điều khiển tốt hơn. Khi Dead Rising 3 ra mắt, nó đã mở rộng thế giới một chút, đưa nhân vật chính ra khỏi trung tâm thương mại và vào một thành phố. Hệ thống chế tạo được cải tiến, có thêm nhiều phương tiện, chiến đấu tốt hơn và có thể hiển thị số lượng zombie gấp 3 lần. Nhưng series đã bắt đầu trượt khỏi thể loại đánh nhau cận chiến sang một game sinh tồn thế giới mở theo phong cách arcade.
Khi Dead Rising 4 cuối cùng được phát hành, trò chơi đã đẩy lối chiến đấu kỳ quặc lên mức tối đa và làm cho thế giới trở nên rộng lớn hơn, nhưng cũng loại bỏ rất nhiều cá tính của thương hiệu. Họ đã loại bỏ các nhiệm vụ hộ tống người sống sót đầy thử thách. Nhân vật chính của phần đầu tiên, Frank West, được đưa trở lại, nhưng lại bị thay đổi từ một nhà báo sắc sảo, dày dạn kinh nghiệm thành một kẻ cợt nhả, dường như không coi trọng bất cứ điều gì. Họ cũng thêm một hệ thống quản lý vật phẩm mà người chơi không mong muốn và tính năng tự động lưu khiến trò chơi dễ hơn rất nhiều.
Mặc dù tựa game này không tệ, nhưng nó đã đi quá xa so với nguồn gốc của thương hiệu. Thay đổi đáng chú ý nhất là việc loại bỏ giới hạn thời gian mang tính biểu tượng, vốn là yếu tố tạo nên phần lớn sự căng thẳng cho trò chơi. Không có nó, Dead Rising 4 trở thành một trải nghiệm vô nghĩa. Bối cảnh Giáng Sinh, với những đồ trang trí sến sẩm, cũng cảm thấy gượng ép và lạc lõng. Các trận đấu boss, từng là điểm nhấn của series, giờ đây trở nên dễ quên. Các nhân vật độc đáo, đáng nhớ đã biến mất, thay vào đó là những kẻ thù chung chung, không có cá tính. Với việc Dead Rising 5 bị hủy bỏ, số phận của thương hiệu dường như đã được định đoạt.
Hình ảnh từ Dead Rising 4, với nhân vật Frank West chiến đấu giữa bầy zombie trong bối cảnh Giáng Sinh, minh họa lối chơi hành động.
5. Mass Effect: Andromeda: Không Thể Sánh Ngang Với Di Sản Của Bộ Ba Gốc
Series Mass Effect nổi tiếng với cốt truyện xuất sắc, thế giới quan phong phú và các nhân vật khó quên, đặc biệt là bộ ba game gốc đã chiếm trọn trái tim các game thủ. Cốt truyện tuyệt vời và nhân vật chính lôi cuốn, Chỉ huy Shepard, đã nhanh chóng đưa series trở thành một thành công vang dội, mang đến chiều sâu cảm xúc và những quyết định quan trọng do người chơi đưa ra. Tuy nhiên, Mass Effect: Andromeda đã chật vật để sống xứng đáng với di sản của những người tiền nhiệm. Mặc dù có những thay đổi tích cực, như hệ thống chiến đấu mượt mà hơn và khả năng tùy chỉnh nhân vật tốt hơn, nhưng nó lại bị ảnh hưởng bởi các vấn đề kỹ thuật lớn, làm lu mờ những cải tiến. Các lỗi game, hoạt ảnh khó coi và mô hình nhân vật cứng nhắc đã trở thành trò cười, phá vỡ sự nhập vai và khiến người chơi thất vọng.
Cốt truyện của Andromeda, lấy bối cảnh ở rìa thiên hà, cũng không thể tạo được kết nối cảm xúc như bộ ba gốc. Mặc dù không can thiệp vào truyền thuyết hiện có, nhưng nó giống như một nỗ lực vô hồn để tiếp tục câu chuyện sau cái kết đỉnh điểm của Mass Effect 3. Quá trình sản xuất hỗn loạn và phát triển vội vã khiến game thiếu sự trau chuốt khi ra mắt, và các nhân vật không đáng nhớ bằng phi hành đoàn thân yêu từ ba game đầu tiên. Mass Effect: Andromeda đã đẩy một bộ ba tuyệt vời vượt quá giới hạn của nó, cuối cùng làm hoen ố tên tuổi thương hiệu game Mass Effect. Người hâm mộ từng hài lòng với cái kết của series giờ đây phải đối mặt với sự thất vọng khi series bước vào giai đoạn tạm ngừng với một cốt truyện chưa hoàn chỉnh.
Collage nhân vật và cảnh quan trong Mass Effect: Andromeda, gợi lên thế giới mới nhưng còn nhiều tranh cãi về chất lượng đồ họa và hoạt ảnh.
6. Saints Row (2022): Một Khởi Đầu Lại Đánh Mất Bản Sắc
Series Saints Row bắt đầu như một lựa chọn táo bạo, lập dị thay thế cho Grand Theft Auto. Ra mắt vào năm 2006, phiên bản đầu tiên không tạo ra tác động lớn khi ra mắt nhưng dần dần có được một lượng người hâm mộ trung thành nhờ lối chơi kỳ quặc và những trò hề quá đà. Saints Row 2 đã xây dựng dựa trên thành công này, kết hợp sự hài hước độc đáo, hành động quá mức và sự hỗn loạn trong thế giới mở, tạo dựng một lượng fan trung thành. Đến Saints Row: The Third, cốt truyện đã bị ảnh hưởng, nhưng cơ chế vẫn vui nhộn và tươi mới. Nó cũng giới thiệu các tính năng thú vị như hình ảnh được cải thiện và cơ chế gameplay mới. Saints Row IV tiếp tục xu hướng, giới thiệu siêu năng lực và một cốt truyện rất kỳ quặc, khiến người hâm mộ phần nào chia rẽ, nhưng nó vẫn có sức hấp dẫn riêng.
Sự sụp đổ thực sự của thương hiệu diễn ra vào năm 2022. Sau nhiều năm chờ đợi một tựa game chính mới, thương hiệu đã được khởi động lại. Phiên bản reboot đã không thể nắm bắt được năng lượng hỗn loạn, đầy màu sắc của các game trước, khiến cả người hâm mộ lâu năm và người chơi mới đều thất vọng. Saints Row (2022) đã bị đón nhận với sự thất vọng, bị ảnh hưởng bởi nhiều lỗi, cơ chế chưa hoàn thiện, một thế giới mở trống rỗng và cốt truyện nhạt nhẽo. Cuối cùng, Saints Row đã biến từ một viên ngọc quý độc đáo của game thế giới mở thành một bản sao Grand Theft Auto tầm thường, đã đánh mất phần lớn cá tính của mình.
Hình ảnh tổng hợp từ Saints Row (2022) với các nhân vật mới và môi trường thành phố Santo Ileso, cho thấy phong cách reboot gây thất vọng.
7. Crackdown 3: Không Điều Gì Mà Terry Crews Có Thể Cứu Vãn
Crackdown gốc bắt đầu như một cuộc phiêu lưu sandbox vui nhộn, hỗn loạn, mang đến cho người chơi cơ hội trở thành siêu đặc vụ tiêu diệt các tổ chức tội phạm trong môi trường có thể phá hủy hoàn toàn. Hai phần đầu tiên, dù còn nhiều thiếu sót, đã hứa hẹn một trải nghiệm thế giới mở đầy kịch tính. Người hâm mộ hy vọng Crackdown 3 sẽ đạt được tiềm năng đó. Thay vào đó, nó lại là một sự thất vọng lớn. Ra mắt vào năm 2019 sau nhiều lần trì hoãn, Crackdown 3 đã trở nên lỗi thời, không mang lại nhiều điều mới mẻ trong một thế giới mà các game khác như Just Cause đã hoàn thiện khả năng phá hủy hỗn loạn.
Đồ họa mờ nhạt, gameplay nhàm chán và cốt truyện vô nghĩa. Khả năng phá hủy mọi thứ được hứa hẹn đã bị lu mờ bởi một thế giới trống rỗng, buồn tẻ. Bất chấp sự cường điệu xung quanh tính năng phá hủy dựa trên đám mây và chế độ nhiều người chơi, Crackdown 3 đã thất bại trong việc mang lại những gì đã hứa. Chế độ nhiều người chơi Wrecking Zone có một số tiềm năng, nhưng đã quá muộn để cứu vãn trò chơi. Đến thời điểm ra mắt, những ngày vinh quang của thương hiệu dường như đã lùi xa, khiến nhiều người tự hỏi liệu nó có thể phục hồi được không.
Collage hình ảnh Crackdown 3, với nhân vật Agent có siêu năng lực trong môi trường thành phố có thể phá hủy, nhưng bị chỉ trích về lỗi thời.
8. Metal Gear Survive: Không Thể Có Metal Gear Solid Mà Thiếu Hideo Kojima
Metal Gear Solid từng là viên ngọc quý của ngành game, nổi tiếng với cơ chế tàng hình, cốt truyện phức tạp và phong cách điện ảnh. Nhưng Metal Gear Survive lại đánh dấu một cái kết bi thảm cho những ngày vinh quang của thương hiệu. Sau sự rạn nứt giữa Hideo Kojima và Konami, cùng với trải nghiệm chưa hoàn chỉnh mà Metal Gear Solid V: The Phantom Pain mang lại, người hâm mộ đã thất vọng về hướng đi của thương hiệu. Thay vì tiếp tục di sản của series và chiếm được cảm tình của người hâm mộ, Konami đã phát hành Metal Gear Survive, một phiên bản spin-off (phụ bản) giống như một cách để “vắt sữa” hơn là một bổ sung xứng đáng cho danh sách Metal Gear Solid. Đi theo một hướng đi táo bạo nhưng đầy tai hại, Metal Gear Survive đã biến thương hiệu thành một game sinh tồn zombie chung chung, từ bỏ những âm mưu chính trị phức tạp và yếu tố tàng hình đã định hình series.
Các chiến thuật kiếm tiền của trò chơi, bao gồm việc tính phí cho các ô lưu trữ bổ sung, chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Rõ ràng Konami ít tôn trọng thương hiệu hoặc người hâm mộ của mình. Metal Gear Survive không chỉ thất bại trong việc nắm bắt bản chất của series gốc mà còn hoạt động kém về mặt thương mại, khiến thương hiệu bị đình trệ. Với việc người hâm mộ rời bỏ Konami và theo dõi IP mới của Kojima Productions, Death Stranding, để lại thương hiệu Metal Gear Solid trong tình trạng lấp lửng. Mặc dù một game chính mới đã được công bố cho năm 2027, người hâm mộ không chắc liệu Konami có thể tạo ra một game Metal Gear Solid đích thực mà không có Kojima chỉ đạo hay không. Nhưng dù thương hiệu có thể trở lại hay không, điều đó không quan trọng, bởi vì mọi người hâm mộ cuồng nhiệt đều biết rằng thương hiệu đã chết ngay khi Hideo Kojima rời khỏi studio.
Hình ảnh bìa Metal Gear Survive, mô tả nhân vật chiến đấu với zombie trong môi trường khắc nghiệt, tượng trưng cho sự thay đổi hướng đi của series.
9. Command & Conquer 4: Tiberian Twilight: Sự Kết Thúc Của Một Kỷ Nguyên
Series Command & Conquer từng là một trụ cột của thể loại chiến thuật thời gian thực (RTS), định hình game PC với các tác phẩm kinh điển như Red Alert và Tiberian Sun. Tuy nhiên, Command & Conquer 4: Tiberian Twilight (2010) lại bị nhiều người hâm mộ lâu năm coi là một sự phản bội, đánh dấu một cái kết đau đớn cho thương hiệu. Tiberian Twilight đã thay đổi triệt để những gì làm nên sự đặc biệt của series. Nó từ bỏ cơ chế xây dựng căn cứ và thu thập tài nguyên để ủng hộ một cách tiếp cận hợp lý hơn, điều mà nhiều người cảm thấy thiếu chiều sâu và chiến lược mà series đã nổi tiếng. Việc loại bỏ phe Scrin và giới thiệu gameplay luôn trực tuyến cũng vấp phải nhiều chỉ trích nặng nề, khiến người hâm mộ cảm thấy game đã mất đi “linh hồn” của mình.
Cốt truyện và trải nghiệm chơi đơn của trò chơi tệ hơn nhiều so với các phiên bản trước, bị lu mờ bởi sự tập trung vào chế độ nhiều người chơi và các tính năng trực tuyến. EA dường như tập trung vào việc tận dụng các xu hướng trực tuyến hơn là cải thiện gameplay cốt lõi, biến Command & Conquer 4 thành một bản sao nông cạn của những gì thương hiệu đã từng. Mặc dù có một vài spin-off dễ quên, Command & Conquer 4 là game chính tuyến cuối cùng của thương hiệu. Nó đã loại bỏ những gì làm nên sự vĩ đại của series, giết chết mọi hy vọng phục hồi, và khiến người hâm mộ phải hoài niệm về những ngày vàng son của game RTS.
Collage gameplay Command & Conquer 4: Tiberian Twilight, thể hiện các đơn vị chiến đấu và giao diện mới, nhưng không còn yếu tố xây dựng căn cứ truyền thống.
10. Duke Nukem Forever: Mãi Mãi Trong Sự Chờ Đợi
Hành trình của Duke Nukem bắt đầu vào năm 1991, giới thiệu người chơi với một anh hùng hành động mạnh mẽ, hóm hỉnh, người đã trở thành một biểu tượng game vào năm 1996 với Duke Nukem 3D. Bạo lực quá đà, sự hài hước thô tục và các tham chiếu văn hóa đại chúng đã làm cho nó trở thành một điểm nhấn trong game bắn súng góc nhìn thứ nhất (FPS). Người hâm mộ háo hức chờ đợi phần tiếp theo, nhưng mọi thứ đã thay đổi với Duke Nukem Forever. Được công bố vào năm 1997, Duke Nukem Forever trở nên khét tiếng vì quá trình phát triển kéo dài và đầy rắc rối, với những sự chậm trễ liên tục kéo dài suốt một thập kỷ chờ đợi.
Khi trò chơi cuối cùng được phát hành vào năm 2011, nó đã trở nên lỗi thời, như thể Duke đã bị kẹt trong một cỗ máy thời gian. Trò chơi bị chỉ trích gay gắt trên mọi phương diện. Từ cơ chế điều khiển cứng nhắc, hiệu suất kém cho đến thiết kế lỗi thời, Duke Nukem Forever đã khiến người hâm mộ thất vọng. Những gì từng tươi mới và táo bạo giờ đây trở nên nhàm chán và giống như một di tích của quá khứ. Sự hài hước, từng rất táo bạo, giờ đây trở nên gượng gạo và gần như phản cảm. Người hâm mộ của Duke Nukem 3D nhanh chóng nhận ra rằng thương hiệu đã mất đi phong độ, và chuyển sang các thương hiệu khác đang đổi mới.
Hình ảnh tổng hợp Duke Nukem Forever, với nhân vật Duke Nukem trong các cảnh hành động và môi trường game, phản ánh sự lỗi thời của tựa game.
Kết Luận: Những Bài Học Đắt Giá Cho Tương Lai Game
Những tựa game trong danh sách này là minh chứng rõ ràng cho việc duy trì sự sống và phát triển của một thương hiệu game có thể khó khăn đến mức nào. Mặc dù nhiều series đã bắt đầu rất mạnh mẽ, nhưng các phần game sau này của chúng lại không thể đáp ứng được kỳ vọng. Những game bị thất bại này không chỉ đơn thuần là những sản phẩm kém chất lượng – chúng đã để lại một vết sẹo lớn trong di sản của những thương hiệu từng có tiềm năng to lớn.
Đây là một lời nhắc nhở đáng buồn rằng ngay cả những ý tưởng hay nhất cũng có thể thất bại thảm hại, nhưng đồng thời, nó cũng giúp chúng ta trân trọng hơn những tựa game vĩ đại thực sự. Các nhà phát triển cần rút ra bài học từ những thất bại này, tập trung vào việc duy trì bản sắc cốt lõi, đổi mới có trách nhiệm và luôn đặt trải nghiệm của người chơi lên hàng đầu. Chỉ khi đó, họ mới có thể tránh được số phận trở thành một trong những tựa game đã hủy hoại cả một thương hiệu khác.
Bạn nghĩ sao về những tựa game này? Đâu là tựa game khiến bạn thất vọng nhất? Hãy chia sẻ ý kiến của bạn trong phần bình luận bên dưới!